Mưa đêm rơi nặng hạt . Tiếng mưa rả rích làm cho đêm thêm tăm tối , lâu lâu lại sấm chớp lòe như xé không gian . Tiếng mưa rơi nghe vừa thích lại vừa buồn . Cô Hai đội chiếc nón lá và mặc chiếc áo bà ba màu xám gõ cửa : " Con ra mau mở cửa cho cô Hai vào , cô lạnh quá " . Tôi từ từ ngồi dậy vì đang nằm nghe những giọt nước rơi trên mái tôn . Khi bước ra tới cửa thì cô Hai lại nói: " Thôi con , để cô qua chào chú Bảy " . Tôi dùng giằng: " Sao cô không vào rồi mai hẳng qua " . Cô trả lời : " Không , cô không vào nhà được , cô phải đi thôi " Nói rồi cô đi qua nhà chú Bảy cách nhà tôi hai ba căn nhà . Tôi lấy làm lạ nhưng lại tiếp tục quay vào đắp mền nghe mưa rơi .
Sáng hôm sau thím Bảy tôi qua nhà gõ cửa sớm mà nói : " Hôm qua chị Hai từ Đồng Tháp về mà không vô nhà , chỉ đứng chào rồi đi , lạ ghê " . Tôi cũng nói : " Cô nói cô qua nhà thím chào chú Bảy nhưng không biết sao cô vội vậy ? " . Vì là ở ngoài quê không điện , không điện thoại như bây giờ cho nên chỉ đoán già đóan non một chút rồi mọi người ai nấy bắt đầu ra đồng . Đúng chiều hôm ấy ba tôi từ Đồng Tháp Mười về báo cho gia đình tôi biết là cô Hai đã chết cách đó ba ngày .
Sáng hôm sau thím Bảy tôi qua nhà gõ cửa sớm mà nói : " Hôm qua chị Hai từ Đồng Tháp về mà không vô nhà , chỉ đứng chào rồi đi , lạ ghê " . Tôi cũng nói : " Cô nói cô qua nhà thím chào chú Bảy nhưng không biết sao cô vội vậy ? " . Vì là ở ngoài quê không điện , không điện thoại như bây giờ cho nên chỉ đoán già đóan non một chút rồi mọi người ai nấy bắt đầu ra đồng . Đúng chiều hôm ấy ba tôi từ Đồng Tháp Mười về báo cho gia đình tôi biết là cô Hai đã chết cách đó ba ngày .

nhưng cũng phải cố gắng đi qua. Đang đi thì bổng nhiên phía truớc có một nguời con gái tui liền chạy theo xin đi chung :d. Vừa đi vừa tán đuợc một lúc (tui sắp cưa đổ rồi) tui mới hỏi: này em, sao anh nghe nói đoạn đường này có ma mà sao em dám đi qua đây một mình vậy? cô bé liền trả lời: "Từ hồi chết tới giờ em ở đây suốt mà có thấy con ma nào đâu"...

Comment